KHÔNG CÓ TỪ TÂM
Một người phụ nữ ở Trung Quốc đã cấp dưỡng một vị
sư hơn 20 năm. Bà đã làm một chòi nhỏ cho sư và lo việc ăn uống khi sư
thiền định. Cuối cùng bà thắc mắc là không biết vị sư đã tiến bộ được gì
trong suốt bao nhiêu năm.
tìm câu trả lời, bà nhờ một cô gái đầy ham muốn giúp một tay. “Vào ôm ông,” bà bảo cô gái, “rồi hỏi đột ngột: ‘Làm gì bây giờ?’
Cô gái vào gặp sư và, chẳng nề hà gì, đến vuốt ve sư, hỏi sư phải làm thế nào về việc đó.
Một cây mọc trên tảng đá trong mùa đông,” vị sư trả lời đầy thi vị. “Chẳng nơi đâu có hơi ấm.”
Cô
gái trở về và báo cáo lại điều sư nói. “Nghĩ đến việc tôi nuôi ông này
cả 20 năm!” bà than một cách giận dữ. “Ông ta chẳng tỏ vẻ gì quan tâm
đến nhu cầu của cô, chẳng hề muốn giải thích tình trạng của cô. Ông ta
không cần phải đáp lại ham muốn, nhưng ít ra ông ta cũng phải tỏ lộ được
một chút từ tâm.”
Bà liền đi ngay đến chòi của vị sư và đốt nó.
Bình:
“Một cây mọc trên tảng đá trong mùa đông,” vị sư trả lời đầy thi vị.
“Chẳng nơi đâu có hơi ấm.” Ý nhà sư nói: Tôi như là một cây mọc trên đá
trong mùa đông, rất lạnh lùng, chẳng có hơi ấm nào nơi tôi, chẳng có xúc
cảm nào nơi tôi, cô đừng mất công vô ích. Đây là thái độ mà ta gọi là
con tim chai đá chẳng còn một tí cảm xúc nào hết. Và đây là lầm lỗi rất
nhiều người có về Thiền, kể cả một số “thiền sư”. Tức là họ tập “Thiền”
để chỉ làm cho con tim không còn bị xúc động bởi tất cả mọi điều trên
đời. Nhưng nếu thế thì tâm từ bi của Bồ tát làm sao mà có được?
Bồ
tát có tâm từ bi, cảm xúc được từng nỗi đau rất nhỏ của con người. Vì
vậy mà Bồ tát luôn luôn hộ trì, độ người qua khổ nạn. Tâm Thiền là tâm
cực kỳ nhạy cảm, nhạy cảm với những nỗi đau nỗi khổ dù là rất nhỏ của
sinh linh. Ở đây ta có một cô gái muốn một nhà sư (dù là bên ngoài).
Trong bài có nói đây là một cô gái “đầy ham muốn”. Đó là một cái khổ.
Thích một nhà sư là một điều rất khổ cho một cô gái. Nhà sư không thích
cô gái theo kiểu nam nữ, nhưng ít ra phải cảm xúc được cái khổ của cô,
để mà có một chút từ tâm. Biểu lộ từ tâm đó với cô ta bằng cách nào thì
tùy theo trường hợp, nhưng có lẽ không phải là cách kiêu kỳ, chẳng nói
một lời về cô ta, mà chỉ tự ví mình là cây mọc trên tảng đá giữa mùa
đông. Một lối trả lời rất nhắm vào “cái tôi” thay vì lo lắng cho người
kia.
Ở đây ta thấy sự liên hệ giữa tâm chai đá và cái tôi (ngã mạn).
Người có tâm chai đá chỉ quan tâm đến họ và chẳng quan tâm đến ai khác.
Bồ tát không quan tâm đến mình, mà quan tâm đến người khác. Đó là Thiền
thật sự. Người ta thường nhầm lẫn tâm tĩnh lặng của Thiền và tâm chai
đá. Tâm tĩnh lặng là mặt nước hồ thu tĩnh lặng, không phải là một tảng
đá chết lặng. Một viên sỏi rất nhỏ cũng làm mặt hồ gợn sóng. Tâm tĩnh
lặng rất nhậy cảm với mọi cảm xúc ở đời, nhậy cảm hơn tâm trung bình rất
nhiều. Nhưng Tâm tĩnh lặng có thể tự kiểm soát mình rất tốt, cho nên
dùng các xúc cảm đó để làm điều thiện, làm thăng hoa cuộc đời.
Mặt
khác, chạy ồ ạt theo xúc cảm buồn vui giận ghét của mình không phải là
nhạy cảm, mà là không chỉ huy được cảm xúc và là nô lệ cho cảm xúc. Bà
lão nổi giận vì tốn công nuôi ông sư này 20 năm mà ông ta chẳng hiểu gì
về Thiền, về tĩnh lặng, và từ tâm cả. Sự nổi giận của bà lão và con số
20 năm là để nhấn mạnh điều là có rất nhiều vị sư bị lạc về điểm này cả
đời họ.
(Trần Đình Hoành dịch và bình)Thu gọn bài đăng này
Bài này rất ý nghĩa !
Trả lờiXóaBài viết thật sâu sắc và đáng suy gẫm Bạn ạ!
Trả lờiXóasâu lắng
Trả lờiXóa