Đâu miền thương nhớ
Vẽ Đà Nẵng như viết chuyện tình
Buồn thương man mác cõi ba sinh
Trên những con đường hoa phượng nở
Có dáng người xưa bước một mình
Kể Đà Nẵng như kể chuyện đời
Của người con gái tuổi đôi mươi
Có tình cuồn cuộn trào dâng sóng
Có cảnh mênh mang của kiếp người
Yêu Đà Nẵng như yêu một người
Khi hồn phiêu lảng biển chơi vơi
Khi thăng đến đỉnh phù vân cảnh
Khi xuyến xao nhìn cánh phượng rơi
Ôi Đà Nẵng là của chị tôi
Nhưng sao lòng vẫn cứ bồi hồi
Thương về xứ sở chưa lần đến
Hay vì Đà Nẵng hóa chị rồi?
Hương lúa
(tặng chị hai Chân Như)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét